Yên Sơn

SÁNG MÙA ĐÔNG CHỢT NGHE TIẾNG THỞ DÀI

Sáng nay trời trở lạnh
Sương rơi từ cành thông
Cây ngô đồng rụng lá
Dửng dưng chờ đông phong
Ngồi nhìn nắng vàng hanh
Một ngày đông đến muộn
Và nụ cười gắng gượng
Trên bờ môi héo khô
Làm sao quay lại được
Với ấu thơ ngọt ngào
Những ngày xuân xanh mướt
Quên một đời lao đao
Trong hơi gió sáng nay
Thổi vào trong tiềm thức
Có mùi son thân quen
Hư hư và thực thực
Cố vượt qua vũng buồn
Bằng dòng thơ trau chuốt
Nhưng trời ơi đau thương
Như cá bơi dòng ngược
Như chiếc lá ngủ vùi
Dưới hiên mưa chiều vắng
Khi tình yêu vắng lặng
Con tim buồn mang mang
Đêm sẽ rất mong manh
Nếu cùng chung gối mộng
Nhịp đời sẽ vô vọng
Khi em rời xa anh
Hoa bên đường run rẫy
Như bờ môi đợi chờ
Dung nhan em lộng lẫy
Nụ hôn đầu tuổi thơ
Tiếng cười có khả năng
Mọc thêm nhiều nỗi nhớ
Khi anh qua lối nhỏ
Nghe giọng cười reo vui
Đời sống này xanh muớt
Với xa hoa ngọc ngà
Làm sao anh quên được
Dấu chân em ngày qua
Tiếng chim trong mùa lạnh
Chiêm chiếp từ cành cao
Như nụ cười cô quạnh
Gọi nỗi nhớ rạt rào
Tiếng khánh ngân rời rạc
Cành trụi lá bâng khuâng
Chiếc lá khô xao xác
Gọi giọt sầu rưng rưng
Yên Sơn

Được bạn: vdn 27.3.08 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "SÁNG MÙA ĐÔNG CHỢT NGHE TIẾNG THỞ DÀI"